MIỆNG MẮM MIỆNG MUỐI
27/06/2017
Có một cặp vợ chồng ở làng quê. Lấy nhau đã ngót hai chục năm mà vẫn chưa có con. Cô vợ thì lanh lẹ, nhanh nhẩu, bù lại cho anh chồng thường chậm chạp lại thiệt thà. Anh ta tên Sáu Liều, quanh năm chí thú làm ăn, thương vợ, biết lo cho gia đình. Chỉ ngặt nỗi cái miệng, trời không thương, nói ra lời nào trật lời ấy, khiến mích lòng bà con chòm xóm. Vợ biết vậy, nên mỗi lần có việc phải giao dịch với bên ngoài, chị ta thường thay chồng để tiếp xúc.
Một ngày nọ có bác Cửu ở trong làng, mới làm nhà xong, bày tiệc “tân gia” mời hai vợ chồng tới dự. Chị vợ đang chuẩn bị khăn áo ra đi thì Sáu Liều kêu giật lại , năn nỉ :
-Mạ mi ơi, tui thèm thịt “phay”quái. Mạ mi cho tui đi một bữa…
Chị vợ thấy anh chồng tội nghiệp, cũng thương tình “cầm lòng không đậu”, bèn đổi ý :
-Thôi được, tui để anh đi…Nhưng nhớ là anh tới đó chỉ chào hỏi, ăn xong rồi về chứ đừng có nói gì cả nghen ! Nhớ đó !
Anh chồng vui mừng khấp khởi ra đi. Đến bàn tiệc, nhớ lời vợ dặn , anh ta chỉ cúi mặt, ăn lấy ăn để, không nói với ai lời nào. Ông Cửu thấy vậy, tưởng là có chuyện gì không vui, mới đến tận bàn hỏi thăm :
-Sao ? Sáu ? mày thấy nhà tao ra răng? Đẹp không?
-. . . . . .
-Hở ? cột , kèo, hoành phi, câu đối, cửa ? Đẹp không ? Ông Cửu vừa chỉ tay lên mái, vừa cố gạn hỏi mãi. Sáu Liều cố nín không nói. Nhưng, bỗng như chợt nhớ ra điều gì, anh ta lắp bắp :
- Dạ thưa đẹp, đẹp lắm, nhưng…có cái…có cái…
-Cái gì ? Ông Cửu hỏi.
-Dạ có…cái cửa… ông chừa hơi nhỏ…con sợ mai mốt quan tài của ông rinh ra không lọt ! …
Quả là hết biết, quả là không hỗ danh với cái tên Sáu Liều. Cô vợ ngao ngán chỉ biết dậm đất kêu trời, chứ chẳng biết nói sao hơn. Sáu về nhà, vừa quỳ lạy vợ, vừa khóc. Cứ bảo là …không nhớ mình đã nói gì (!). Cuối cùng, gia đình cũng trở lại bình yên…
Một hôm, có người bạn của vợ chồng Sáu mời ăn “khẵm tháng” con trai đầu lòng. Rút kinh nghiệm, lần này hai vợ chồng cùng đi. Để lỡ có bề gì, vợ Sáu nhanh tay…bịt miệng Sáu kịp.
Quả nhiên, khi có vợ đi cùng và ngồi sát bên mình, từ khi đến nhà bạn cho tới lúc ra về, Sáu Liều như bị câm, không nói với ai lời nào cả. Vợ Sáu cũng mừng, vì chắc chắn lần này chồng không gây ra tai họa gì như mấy lần trước.
Khi tạm biệt bạn về, ra ngõ, đưa tay vẫy chào, Sáu Liều vẫn kịp quay lại phân bua một câu “xanh dờn” :
-Này nhé ! có vợ mình và vợ cậu làm chứng: Từ sáng tới giờ mình không nói chi cả nhé ! Bữa sau lỡ thằng nhỏ có…mệnh hệ gì cũng đừng trách tớ đó nhé !!!
Bài liên quan
Home
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét